CHồNG COI Mẹ TôI NHư NGườI GIúP VIệC NHưNG KHôNG CHịU TRả LươNG

Mẹ tôi lên ở cùng từ khi tôi sinh con, đến giờ đã gần 6 năm. Hồi sắp sinh, tôi bàn với chồng thuê người để bố mẹ hai bên đỡ vất vả, nhưng chồng tôi tính đa nghi nên rất lo sợ người ngoài chăm sóc con mình không chu đáo. Anh ấy càng lo lắng khi thấy trên mạng có rất nhiều clip ghi cảnh người giúp việc bạo hành trẻ khi bố mẹ không có nhà.

Tôi thương mẹ, nhưng nghe chồng nói vậy cũng đành nhờ bà lên chăm cháu. Mẹ tôi dù đang buôn bán nhưng bỏ hết công việc, đóng cửa hàng để lên giúp chúng tôi.

Có mẹ trông con, chúng tôi yên tâm hẳn. Gần 6 năm, chúng tôi gần như giao phó con cho bà, từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ. Con tôi quấn bà đến nỗi bố mẹ có đi công tác bao nhiêu ngày nó cũng không quan tâm.

Giờ con sắp đi học lớp 1, mẹ tôi có ý định về quê. Tôi cũng muốn mẹ về để nghỉ ngơi, vì cứ trông cháu rồi làm mọi việc trong nhà cho chúng tôi, mẹ cũng tối mắt tối mũi. Mẹ thương con cháu nên không một lời kêu than nhưng tôi biết mẹ rất vất vả.

Tôi bàn với chồng gửi tiền công cho mẹ ít nhất bằng tiền thuê giúp việc vì trong gần 6 năm trông cháu, mẹ tôi đã bỏ hết việc buôn bán, mà thu nhập của mẹ chủ yếu từ nghề này. Mặc dù buôn bán thu nhập cao hơn nhiều tiền công giúp việc nhưng mẹ tôi thương con cháu nên sẵn sàng không tính toán.

Nghe tôi bàn như thế, chồng tôi giãy nảy lên rằng người nhà với nhau ai lại tính toán công sá như thế, bà lên trông cháu cũng là trách nhiệm đối với con cháu. Anh ấy chỉ đồng ý biếu bà 10 triệu đồng như quà của các con đối với bà. Thấy chồng quyết định thế, tôi thực sự tủi thân và thương mẹ mà không biết phải làm thế nào.

Đọc bài gốc tại đây.

2024-05-08T01:10:09Z dg43tfdfdgfd